"Ta gần em, mê từ ngón bàn chân, Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão. Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo, Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm, Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận. Em đài các, lòng cũng thoa son phấn, Hai bàn chân kiêu ngạo giẫm lên thơ."
"Ta gần em, mê từ ngón bàn chân, Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão. Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo, Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm, Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận. Em đài các, lòng cũng thoa son phấn, Hai bàn chân kiêu ngạo giẫm lên thơ."